truyen chuyen do em quyet dinh
Đọc truyện Chuyện Do Em Quyết Định của tác giả Dung Quang, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Doc truyen chuyen do em quyet dinh lttp truyen chu ebook prc download full. Tác giả: Dung Quang. Thể loại: Ngôn Tình. Trạng thái: Hoàn thành. Độ dài: chương. Đánh giá: 9 / 10 từ 1 lượt.
Trang chủTổng hợp truyện Cau chuyen cua toi va chi toi gap chi. boy×boy. thầy giáo kim nghiêm khắc và em học trò jeon. NGỌT VÀ NGỌT. start: [Cao H, 1v1] Mộng Dục - Huyền Namida Full. Đăng bởi: HuyenNamida. 11916408 - 226185 - 90
Đọc truyện Không Có Ai Nói Chuyện Cùng Hộp Bánh Quy; Đọc truyện Không Có Ai Nói Chuyện Cùng Hộp Bánh Quy. Chương 1. Trước List chương Sau . Toàn màn hình Nền đen Nền trắng . Tôi chỉ muốn nói cho em biết, khoảng thời gian này, cuộc đời tôi vì có em mà trở nên rực rỡ.
Nếu do thiếu ngủ, dưới mắt bạn xuất hiện quầng thâm, hãy cắt đôi một củ khoai tây và đắp lên vùng quầng thâm. Da của bạn sẽ trở nên sáng hơn trong vòng 15 phút. Miếng dán trị mụn đầu đen có thể dễ dàng thay thế bằng một công thức rất đơn giản và tự nhiên.
Quyết định 3823/QĐ-UBND năm 2022 phê duyệt Đề án Tuổi trẻ Thủ đô tham gia tuyên truyền, giữ gìn trật tự an toàn giao thông giai đoạn 2022-2025 do thành phố Hà Nội ban hành 3823/QD-UBND,Quyết định 3823 2022,Thành phố Hà Nội,Đề án tuyên truyền an toàn giao thông,Tuyên truyền giữ gìn an toàn giao thông,Đề án tuyên
materi ipa kelas 4 sd kurikulum 2013 pdf. Dư Điền Điền đã thấy qua rất nhiều mặt trong con người Trần có thể bình tĩnh tự nhiên làm CPR [1] cho một bà lão hôn mê giữa đường, lại có thể đứng trước mặt mọi người không kiêng nể gì trách mắng kỹ thuật y tá của cô rất tệ, có thể cùng một chú chó lông vàng thoải mái cãi nhau, cũng có thể vì bệnh nhân qua đời mà tâm trạng suy xụp.[1] CPR viết tắt của Cardiopulmonary resuscitation là một kỹ thuật cấp cứu hồi sinh tim phổi cho người bệnh chưa bao giờ cô thấy anh mơ màng bất lực giống như hôm ôm cô, không cho cô nhìn khuôn mặt Dư Điền Điền lại cảm thấy dường như cô cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh thế từ từ bình tĩnh lại, đưa tay vỗ vỗ lưng anh, “Tôi đây, có tôi ở đây. Không sao đâu.”Em vẫn ở đây. Sẽ không bỏ anh mà điĐã hơn một giờ trưa, tuyết bắt đầu rơi nặng hạt họ ngồi trước bồn hồ bên cạnh vườn hoa, lúc đó cũng chỉ có vài ba chiếc xe đi ngang tiết rất lạnh, không ai muốn từ từ thả bộ trong khi trời đang mưa như vậy, vì thế chỉ còn hai bọn họ ở thế giới bỗng như chỉ còn lại hai người đứng trong cơn mưa tuyết mà không biết lạnh là Điền Điền từ từ ngồi bên cạnh Trần Thước, cô cúi đầu nhìn tuyết trắng đang đọng lại trên mặt đất, thấp giọng nói “Tôi đang nghe.”Tuy rằng anh cũng chưa nói gì cô biết, lúc này anh nhất định đang muốn nói gì cho cô mảnh ghép ký ức không muốn ai biết kia kỳ thật cũng không có khó mở miệng như vậy, chỉ cần một cơ hội thích hợp và một người nguyện ý im lặng lắng nghe anh nói.***Ba mẹ Trần Thước kỳ thật cũng từng yêu thời đại ấy, rất nhiều cuộc hôn nhân đều là nhờ giới thiệu mà quen nhau, do bà mối một tay thúc đẩy. Nhưng ba mẹ anh không như vậy, bọn họ là yêu nhau rất tự nhiên, sau đó vì tình yêu mãnh liệt mà kết hai vợ chồng đều có gia cảnh khá, từ nhỏ lớn lên trong hạnh phúc, đàn ông làm kinh tế, phụ nữ dạy học, cho đến khi trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, người phụ nữ quyết định thôi việc, chuyên tâm ở nhà giúp chồng dạy khi tình yêu đã qua cái thời kỳ ngọt ngào điên cuồng nhất thì tranh chấp và mâu thuẫn cũng theo nhau mà là bảo bối được ba mẹ nuông chiều trên tay, hai vợ chồng không hiểu được sự nhường nhịn và kiên nhẫn, cứ sau mỗi lần cãi nhau, tình cảm cũng từ từ xuất hiện vết dớp bảy khi kết hôn được bảy năm, con trai lớn sáu tuổi, con gái nhỏ một tuổi, người vợ ở nhà tính tình càng ngày càng tệ, luôn cãi nhau với ông, đàn ông lại không thể chịu được sự hấp dẫn bên ngoài, cuối cùng đã ngoại tình với thư đó mọi chuyện đã không thể cứu vãn được cũng không ngờ tình yêu trước đây sao có thể thay đổi như vậy, không còn ngọt ngào, không còn ấm áp, chỉ cõ những trận cãi nhau không họ có thể cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, từ nấu cơm, rửa bát, dọn nhà… Sau này khi mời giúp việc, lại bắt đầu bởi cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt khác, ví dụ như người vợ oán trách vì thời gian chồng ở nhà quá ít, người chồng oán giận khi tan làm về nhà lại không được nhìn sắc mặt vui vẻ của cả chuyện cô con gái nhỏ thích khóc, cũng có thể cãi nhau mà quy kết là do gien người đàn ông có vấn đề lại hoặc là cô không thực hiện trách nhiệm của một người ào, ồn ào, ồn ào ai muốn gia đình mình sẽ như trí nhớ của Trần Thước, anh cũng từng có một tuổi thơ rất hạnh phúc, nhưng những ký ức đó vỏn vẹn chỉ dừng lại trước năm anh sáu này anh cũng quen dần, cùng em gái trưởng thành trong môi trường hỗn loạn u ám như đến năm anh mười bảy đó anh đang học lớp mười một, cũng chính là thời kỳ mấu chốt chuẩn bị thi đại mẹ lại cãi nhau, nhưng cũng nể mặt hơn trước mà không cãi nhau trước mặt hôm đó, khi anh và Trần Hi cùng nhau trốn trong thư phòng thì người phụ nữ trong phòng ăn rốt cuộc không nhịn được nữa,bà lấy trong túi xách ra một xấp ảnh chụp nặng nề ném ra trước mặt người đàn điên loạn nói “Tôi đã vì cái gia đình này bỏ ra bao nhiêu công sức? Mỗi ngày tôi đều cố gắng thay anh chăm sóc hai đứa nhỏ, thay anh xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, anh báo đáp tôi như vậy sao?”Thái độ lạnh lùng của ông luôn có lời giải thích hợp luôn nói dối tăng ca về muộn có giải thích hợp lý vô số ông gây sự, ông che che lấp lấp nhưng cuối cùng mọi thứ cũng sáng khắc đó người phụ nữ rất đau đàn ông khi đó cũng xấu hổ trong chốc lát, ông im lặng đứng đó, không biết làm khi vợ điên cuồng chửi loạn, ông dần dần chán nản, cuối cùng vẻ mặt ảm đạm nói “Chúng ta đã cãi nhau nhiều năm như vậy, cô cảm thấy gia đình này còn có thể tiếp tục nữa không? Chúng ta chỉ cần ở chung một nhà, trừ cãi nhau ra cũng chỉ cãi nhau, cái nhà này còn giống gia đình sao?”Người phụ nữ nói nguyên nhân toàn bộ là do ông ở ngoài ăn một cây làm chẳng nên non, cho dù ông tội ác tày trời, bà cũng có trách nhiệm vì đã không quan tâm đến đàn ông chán nản nói “Ly hôn đi.”Người phụ nữ đau lòng tột yêu đương ai cũng hứa thề non hẹn biển, khi mười ngón tay đan vào nhau là thật sự muốn trao cả trái tim cho đối phương. Nhưng không phải đôi tình nhân nào cũng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc như chuyện cổ tích, có đôi lúc tình yêu cũng nhanh chóng kết qua gần 20 năm cuộc sống hôn nhân, có thế nào bà cũng không chấp nhận nổi chuyện này, trong lúc mất kiềm chế đã nói ra những lời đoạn tuyệt quan hệ, sau đó nước mặt rơi đầy mặt mà bỏ nói có chết bà cũng sẽ không ly hôn, có chết cũng sẽ không để ông và tiểu tam phá hoại gia đình bà sống hạnh thấy mẹ mở tung cửa bỏ đi, Trần Hi cuống quít đuổi theo, đợi đến khi Trần Thước bỏ tai nghe ra, thay xong quần áo lao ra cửa, chỉ nhìn thấy chiếc xe kia đã lao ra khỏi nhà rất tuyệt Hi cùng mẹ đã bỏ anh mà đi .Anh vừa gọi tên mẹ và em gái vừa đuổi theo đằng gái anh cũng không phải là một người lạnh lùng, khi đó mẹ anh lại đang tức giận, Trần Thước không an tâm để hai người bỏ đi như vậy, đành gọi một chiếc xe taxi đi theo phố ven biên, mùa xuân mưa rơi rất vừa ngừng lại nhanh chóng rơi tí ta tí tách, không bao lâu liền mưa lớn hơn, tầm nhìn đã trở nên mờ đường quốc lộ sát gần ven biển, mẹ anh lái ô tô tốc độ rất nhanh, chỉ một lát nữa thôi, chiếc xe kia sẽ va chạm với xe bus. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, mẹ anh nhanh chóng xoay tay lái, tông thẳng vào lan can bảo hộ, theo bản năng bà lấy thân bảo vệ đứa con gái đang ngồi bên đó…“Sau đó, ô tô lao thẳng xuống biển.”Trần Thước nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức nghe thấy cả tiếng khàn tóc ngắn gọn gàng, trên đỉnh đầu nay lại bị tuyết trẳng bao phủ, ướt át mà trắng bạch, giống như khuôn mặt của anh mắt lấp ló những giọt nước, hai gò má tái nói anh có chút nghẹn ngào, “Tôi… tận mắt chứng kiến bọn họ lao xuống biển ngay trước mặt mình.”Sau đó, anh cũng không nhớ rõ mình toàn thân run rẩy đi theo mẹ và em gái lên xe cứu thương đi thẳng tới bệnh mình anh ngồi trên băng ghế đợi ngoài hành lang trống trơn không bóng người, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, nhìn bức tường trắng toát trong bệnh viện, trong lòng một chút hi vọng cũng không còn biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng cũng có lẽ là vài tiếng, đèn giải phẫu chợt toàn thân run rẩy đứng dậy, chỉ nghe thấy bác sĩ nói với anh “Thực xin lỗi, nữ bệnh nhân Từ Như Trân vì vỡ nội tạng, chảy máu quá nhiều, hơn nữa lồng ngực bị vỡ nên xương đã đâm vào trái tim…”Mẹ anh mất đã kiềm nén không để nước mắt rơi đầy mặt, lại phải liều mạng đè nén tâm trạng của mình mà hỏi bác sĩ “Vậy em gái tôi đâu? Em gái tôi thế nào rồi?”Trần Thước khóc nhắm mắt im lặng mà ngồi đó, nhưng cả người lại run rẩy đến mức khó có thể bình tĩnh Điền Điền quay đầu nhìn anh, chỉ thấy từ đôi mắt đang nhắm rất chặt kia bỗng chảy ra những giọt nước đến vô sống cũng nhiều lúc thăng trầm như vậy, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến thế, ngay cả lúc thất bại và suy sụp cũng rất ít khi có cảm giác là đứa nhỏ lớn lên trong bình mật, tuy rằng không được ba mẹ chăm sóc cẩn thận, nhưng cũng sống trong hành phúc mà vui vẻ trưởng thành. Trừ việc từ nhỏ phải học cách quản lý việc nhà, những đau thương mất mát lớn cô chưa từng phải trải giờ phút này đây, trái tim cô bỗng nhiên cũng rung động theo anh người đàn ông bên cạnh lặng lẽ rơi nước mắt, cô cảm thấy trong người mình bỗng sinh ra một cảm giác luống cuống và hoảng loạn, cũng giống như tốc độ của máu vậy xông thẳng tới trái tim đừng đừng như sao có thể đau lòng đến mức này?Cho tới nay chỉ có cô đứng trước mặt anh đau lòng buồn bực, không phải anh là tên đầu đội trời chân đi dép, tên yêu quái cái gì cũng không sợ sao? Ngay cả viện trưởng anh cũng dám mắng, ngay cả y tá trưởng anh cũng dám động, anh là một người đàn ông khỏe mạnh vui tính lạc quan, thậm chí là một đại vương độc miệng tà Điền Điền bị nước mắt của anh làm nhiễu loạn tâm dùng giọng nói khàn khàn chọc anh “Này, bác sĩ Trần, anh là đàn ông đấy, sao có thể khóc được?”Lần đầu tiên anh không thèm phản công lại như bình thường, anh nhất định sẽ hung hăng đáp trả, sẽ xù lông, sẽ giơ chân, sẽ công kích cô đến mức không nói được lời vẻ đau lòng này của anh đối với cô mà nói chính là đòn tấn công trí mạng nhất từ trước đến bỗng nhiên rất muốn ôm anh vào lòng, nói cho anh biết những chuyện ấy đã qua trời ơi, hóa ra anh đã phải trưởng thành trong hoàn cảnh ấy, hóa ra anh đã trải qua những chuyện đau thương đến vậy…Cô tự nhủ bản thân mình phải kiên cường lên, giống như mặt trời nhỏ an ủi anh, dẫn anh ra khỏi quá khứ khốn khổ thực sự đã nghĩ như vậy, ngay khi vươn tay ôm anh ấy, khóe mắt cô cũng ướt nhẹp một Điền Điền à , mày thật không có tiền đồ chút nói phải mạnh mẽ nhưng mày lại khóc cùng anh Điền Điền nhỏ giọng khóc nức nở, vùi mình vào lồng ngực nghĩ, bình thường anh thoạt nhìn lạc quan giống như ánh mặt trời rực rỡ, rốt cuộc là mất bao nhiêu sức lực mới có thể ngụy trang trở thành một người đàn ông mạnh mẽ kiên cường đến mức đó?Trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót mang theo đau đớn, mà vì quá mải mê chìm đắm trong bi thương nên cô không hề nhận ra, thì ra cảm giác đó chính là đau luôn thích tuyết rơi nhưng cô lại quên mất phải thưởng thức cơn tuyết rơi đầu mùa đã lâu rồi cô chưa thấy, đó là trận mưa tuyết vô cùng hiếm thấy ở phía Nam mươi lăm năm qua, tổng cộng cũng chỉ có ba giờ phút này đây, trong mắt cô chỉ có người đàn ông đang bị tổn thương này, chỉ có quá khứ đau lòng anh từng phải trải Điền Điền ôm anh, còn khóc to hơn như trôi qua mấy phút, Trần Thước trải qua cảm giác “an ủi” chưa từng có trong đời rồi từ từ bình tĩnh trở mở to mắt, nhìn cô gái nằm trong lòng mình khóc nấc lên không kịp thở kia thì thất thần trong nháy đau lòng rõ ràng là vì sao cô lại khóc đến mức thương tâm như vậy?Trong lúc đau buồn lại tự nhiên sinh ra cảm giác dở khóc dở từ từ vươn tay ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ lưng của cô, thấp giọng nói “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa…”Là sự dịu dàng chưa từng cảm giác trái tim bỗng chốc mềm mại, mỗi tiếng tim đập thình thích kia đều đang nhắc nhở anh, cô đang rất quan tâm và lo lắng cho lấy chiếc khăn quàng cổ đang quấn trên cổ, quấn một vòng trên cổ chuyện khó mở miệng kia lại có thể phát tiết thoải mái như vậy, dường như nó đã thoát ra khỏi người anh, chôn sâu dưới trận tuyết hiếm thấy trái tim đã chết bao nhiêu năm nay dần dần đang có thứ gì đó lấp tinh tế cảm nhận, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch bật ra từ lồng đầu, anh nhìn những bông tuyết trên đầu cô gái kia, mái tóc đen bóng mềm mại không gì sánh bỗng nhiên rất muốn cúi đầu chạm môi lên gái gái này bề ngoài cứng rắn, trong lòng lại ngây thơ mà dịu dàngAnh muốn hôn lên má cô, cám ơn sự cám động của cô, cám ơn sự an ủi không lời của cô.
Tên convert Chuyện này ta quyết địnhThể loại Hiện đại, miệng tiện, ấm áp, HE…Số chương 50 ChươngConvertor Raw QuickTranslate , Baike,…Biên Tập Couple Trần Thước – Dư Điền Điền “Này, này, cậu biết tin gì chưa ? Nghe nói y tá Dư khoa nhi tỏ tình với bác sĩ Trần khoa ngoại đấy !” Cả ngày hôm nay, Dư Điền Điền đã nghe không biết bao người đồn thổi chuyện hiểu lầm cô tỏ tình với bác sĩ Trần rồi. Sau khi lo lắng một hồi, cô tự an ủi bản thân , mình và bác sĩ Trần không ở cùng khoa, bác sĩ Trần nhất định sẽ không biết tin đồn này ! Không ngờ tới giờ tan việc , bác sĩ Trần lại tự mình đếngặp cô “Y tá Dư , nghe nói em thầm thích tôi ? “ …. Nhiều năm sau đó , Dư Điền Điền mới biết, người tạo tin đồn bậy bạ ngày đó không phải ai khác mà chính là bác sĩ Trần … Đang xem Chuyện do em quyết định Danh sách chương Bình luận truyện Truyện cùng tác giả Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm Mặt Tôi Luôn Thay Đổi Người Tốt Nhất Trên Thế Gian Này Là Anh Anh Tốt Nhất Thế Giới Cùng Anh Đi Đến Tận Cùng Thế Giới Cặp Đôi Xấu Tính Cung Nữ Thượng Vị Ký Bác Sĩ Có Độc Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau Người Đàn Ông Của Tôi Truyện đang hotNgàyThángAll time1 Mê Vợ Không Lối Về Ngôn Tình, Ngược, Sủng2 Thần Đạo Đan Tôn Tiên Hiệp, Huyền Huyễn3 Xem thêm Điều Trị Hắc Lào Tận Gốc Tốt Nhất Bị Lâu Năm Cũng Khỏi, 8 Cách Chữa Hắc Lào Dân Gian Hiệu Quả Thế Giới Hoàn Mỹ Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn4 Đấu Phá Thương Khung Tiên Hiệp, Dị Giới, Huyền Huyễn5 Linh Vũ Thiên Hạ Tiên Hiệp, Dị Giới, Huyền Huyễn6 Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt Ngôn Tình, Trọng Sinh, Sủng7 Rể Quý Trời Cho Ngôn Tình, Đô Thị8 Nhất Niệm Vĩnh Hằng Tiên Hiệp, Huyền Huyễn9 Phàm Nhân Tu Tiên Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp10 Cục Cưng Có Chiêu Ngôn Tình, Ngược, Sủng Xem thêm Truyện Full – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng. Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution International License
Tên convert Chuyện này ta quyết địnhThể loại Hiện đại, miệng tiện, ấm áp, HE…Số chương 50 ChươngConvertor [email protected]Raw QuickTranslate , Baike,…Biên Tập [Phương]Couple Trần Thước – Dư Điền Điền“Này, này, cậu biết tin gì chưa ? Nghe nói y tá Dư khoa nhi tỏ tình với bác sĩ Trần khoa ngoại đấy !” Cả ngày hôm nay, Dư Điền Điền đã nghe không biết bao người đồn thổi chuyện hiểu lầm cô tỏ tình với bác sĩ Trần rồi. Sau khi lo lắng một hồi, cô tự an ủi bản thân , mình và bác sĩ Trần không ở cùng khoa, bác sĩ Trần nhất định sẽ không biết tin đồn này ! Không ngờ tới giờ tan việc , bác sĩ Trần lại tự mình đến gặp cô “Y tá Dư , nghe nói em thầm thích tôi ? “ …. Nhiều năm sau đó , Dư Điền Điền mới biết, người tạo tin đồn bậy bạ ngày đó không phải ai khác mà chính là bác sĩ Trần …
Sau sự kiện Dư Điền Điền nói xấu Trần Thước trong nhóm chat của khoa, mọi suy diễn “Hai người họ nhất định có thâm cừu đại hận” của đám người bắt đầu, nhưng bất ngờ nhất là có người kết luận “Thì ra y tá Dư bởi vì yêu quá hóa hận cho nên mới trả thù bác sĩ Trần”.Một tuần sau đó cô đều rất khó chịu, bởi vì mỗi người đều dùng ánh mắt tỏ vẻ hiểu biết mà thương hại nhìn cô, dường như họ biết rõ chuyện cô bị vứt bỏ, nhưng lại không nói rõ cái gì. Cô cũng không thể xông tới giải thích lung tung với từng người “Kỳ thật tôi và bác sĩ Trần không có bất cứ chuyện gì!”Cô thật sự muốn làm như vậy, chỉ sợ người khác sẽ thầm nghĩ rằng cô đang giấu đầu lòi đuôi mà Điền Điền buồn bực không vui được một Bạch nhìn khuôn mặt đau khổ của cô, còn tiến tới khuyên nhủ cô “Được rồi được rồi, Tiểu Ngư cậu đừng buồn bực như vậy nữa,khắp chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, cần gì phải chung tình với một cành hoa? Bác sĩ Trần tuy rằng mặt mũi ưu tú, nhưng bông hoa này lại có độc đấy!”“Đúng vậy, hoa có độc, chính là loại độc thấm vào máu là chết ăn vào miệng là đứt ruột gan!” Dư Điền Điền nghiến răng nghiến có Lục Tuệ Mẫn tương đối hiểu cô, lôi kéo cô tới quán lẩu ngon nhất thành phố, mười phần sảng khoái mà nói “Thư giãn một chút đi! Hôm nay chị gái sẽ cùng em ăn một bữa thật no nê, không ăn đến mức phải vịn tường ra khỏi cửa, tớ sẽ tự tay đập vỡ cái danh hiệu tham ăn của mình!”Dư Điền Điền cảm động đến rơi nước mắt ra sức ăn một trận, cuối cùng hai mắt đẫm lệ đầm đìa nắm tay khuê mật “Vẫn là Mẫn Mẫn nhà chúng ta là tốt nhất, biết mời khách để xoa dịu tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của mình!”Nào ngờ Lục Tuệ Mẫn mở to hai mắt nhìn cô, “Ai nói bữa này do tớ mời khách?”Dư Điền Điền khuôn mặt nhất thời cứng lại.“Tớ có lòng tốt từ bi cùng cậu ăn một bữa thật ngon để cậu nguôi giận thôi, tớ nói này Dư Điền Điền cậu làm người cũng không thể bất nhân như vậy chứ! Đây là tớ đang giúp cậu, chẳng lẽ sau khi giúp xong còn muốn tớ mời khách?” Lục Tuệ Mẫn đem ví tiền móc ra đặt lên trên bàn, vừa thành khẩn nói, “Đây đây, tháng này tiền lương của tui chỉ còn 200 tệ , thanh toán cho trận này nhất định là không đủ .”Dư Điền Điền trong nháy mắt nét mặt thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ trái tim mình mà thanh toán tiền, trưng ra vẻ mặt “Ăn xong trận này từ nay về sau chúng ta ai về nhà người ấy,ai tìm mẹ người ấy”.Lục Tuệ Mẫn da mặt dày đi phía sau làm nũng với cô,luôn mồm gọi “Đại mỹ nhân “, “Chị gái xinh đẹp” liên tục nịnh nọt cô…Dư Điền Điền tiêu tiền đau đớn đến đòi mạng, trăm lời vạn chữ cũng chỉ thốt ra được một câu “Thiếu phu nhân của tôi à, sau này xin ngài ngàn lần đừng giúp tôi được không? Tôi đây mệnh tiện, vô phúc không thể hưởng a!”Nhưng khoan hãy nói, ăn xong một bữa no nê quả thật cô đã hết giận, cuối bữa ăn Dư Điền Điền đã đem Trần Thước đá lên tận chín tầng mây —— bởi vì trong lòng cô bây giờ tràn đầy nỗi đau mang tên nồi lẩu 400 tệ, tháng này phải thắt lưng buộc bụng thế nào mới có thể sống qua ngày đây ToT /~~.***Đại khái là bởi vì kỹ thuật cơ bản của Dư Điền Điền không tốt, lúc cô cầm kim tiêm hình ảnh quá đẹp, khiến cuối tuần vừa kết thúc,vừa bắt đầu đến thứ hai Mã chủ nhiệm lại gọi cô vào phòng làm việc.“Nhìn cái này một chút đi.” Mã chủ nhiệm lấy một tập danh sách từ dưới bàn đưa cho Điền Điền cầm lấy liếc mắt đọc qua, trên danh sách có viết về hội thảo nghiên cứu giao lưu y học của thành phố chủ nhiệm không chờ cô đọc xong liền nói “Y tá Dư này, cô phải biết hội thảo nghiên cứu này mỗi năm chỉ tổ chức một lần, tất cả những người được mời tới giảng bài đều là chuyên gia y học có nhiều năm kinh nghiệm đến từ Bắc Kinh Thượng Hải. Mỗi bệnh viện trong thành phố chúng ta số người được đi rất ít, không phải khoa nhi của chúng ta chỉ có một suất đi nghe giảng bài đó sao.”Lời nói thật thâm sâu, ông vỗ vỗ bả vai Dư Điền Điền, “Tuần trước không phải tôi còn mắng cô kỹ thuật tiêm không tốt sao? Là do kiến thức chuyên môn của cô không chắc, để giúp tương lai cô có thể cống hiến tốt hơn cho bệnh viện của chúng ta, cơ hội lần này tôi quyết định nhường lại cho cô, cô nhất định không được phụ sự kỳ vọng của tôi.”Dư Điền Điền không nhớ rõ đây rốt cuộc là hội thảo nào, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với lãnh đạo, cô lập tức hồ hồ đồ đồ tiếp nhận cơ hội tham dự đại hội lần này, hơn nữa còn vỗ ngực, lời thề son sắt nói cho Mã chủ nhiệm biết mình nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đùa cô sao, thần mặt đen có lúc nào cho cô vẻ mặt ôn hòa như vậy?Nhưng kể từ lúc ra khỏi cửa phòng lão, cô mới từ từ nhớ lại, có vẻ thời điểm này mọi năm mọi người đều cố gắng không đối mặt với Mã chủ nhiệm, để tránh bị ông ta nhìn trúng, lại bị nhét đi nghe hội thảo tọa đàm gì hội đó là cái gì?Hình như cô không nhầm thì nó diễn ra liên tục trong một tháng, thứ bảy chủ nhật hàng tuần đều bắt đầu từ tám giờ sáng cho đến sáu giờ chiều…Dư Điền Điền nhất thời run người một cái, cúi đầu nhìn kỹ danh sách trên tay.—— Đại hội huấn luyện nòng cốt và hội thảo nghiên cứu giao lưu y học toàn chữ đều khơi gợi một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, cô nhắm chặt mắt, tức giận đến nghiến ra Mã chủ nhiệm không thể bắt nạt được ai nên đành bắt nạt cô, lão ta đúng là kẻ lòng dạ hiểm ác bụng đen như người vậy, toàn thân từ ngoài vào trong đều đen đến tận xương tủy!Vì vậy từ tháng 12, Dư Điền Điền đau khổ bắt đầu một tháng không thể ngủ thứ hai đến thứ sáu đều phải dậy sớm đi làm, thứ bảy cuối tuần còn phải thức dậy sớm hơn ngày đi làm! Bởi vì cô sống ở phía nam thành phố, nhưng cái hội nghị chết tiệt kia cố tình tổ chức ở trung tâm Văn Hóa và Thể Dục ở phía bắc thành phố, ngồi xe bus tới đó cũng phải mất đến hai tiếng!Lần đầu tiên tham gia hội nghị hôm đó, Dư Điền Điền đầu óc hỗn loạn mơ màng ngồi hai tiếng xe bus đến trung tâm hội nghị quốc gia, trong đám người đang ồn ào nhốn nháo tìm kiếm chỗ ngồi của ngồi giữa hàng ghế kia bỗng có một vị y tá rất quen mặt vẫy tay với cô “Y tá Dư? Y tá Dư chỗ này chỗ này!”Cô định thần nhìn lại, thì ra là Dịch Tiểu Vũ ở khoa ngoại, cô thường xuyên tới khoa ngoại tìm Lục Tuệ Mẫn,nên cũng thường xuyên gặp vị y tá Dịch những trường hợp nhàm chán như vậy, có người quen tán ngẫu tốt hơn nhiều so với việc phải ngồi ngốc nghếch một Điền Điền hưng phấn quá mức đi tới gần cô nàng, hàn huyên chưa được một lúc đã nghe thấy Dịch Tiểu Vũ cười híp mắt nói “Này này,y tá Dư cậu biết không? Toạ đàm lần này tổng cộng có năm chủ giảng chuyên gia, trong đó có bốn người đến từ Thượng Hải và Bắc Kinh, một người còn lại là…”Cô nàng bỗng nhiên ra vẻ thần bí muốn thu hút thật đối với đề tài này Dư Điền Điền cũng không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng vẫn rất phối hợp hỏi “Còn một người nữa là ai?”Dịch Tiểu Vũ cười càng đẹp mắt hơn, thần thần bí bí lại gần cô, “Một người còn lại là của bệnh viện chúng ta, cũng chính là khoa của chúng ta !”Dư Điền Điền không hiểu gì liền hỏi “Khoa của chúng ta là khoa nào? Hai ta không cùng một khoa! Là khoa nhi hay là khoa ngoại?”“Đương nhiên là khoa ngoại! Đây chính là nhân vật nổi bật nhất khoa ngoại của chúng ta đấy!” Dịch Tiểu Vũ nói tới đây thì ra vẻ rất vinh quang, kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, nói ra tên vị chuyên gia thần bí này, “Anh ấy chính là người của khoa ngoại chúng ta bác, sĩ, Trần!”Dư Điền Điền nhất thời giật mình một Bác sĩ Trần …Trần?Không phải vị bác sĩ Trần cô đang nghĩ tới đấy chứ?Dịch Tiểu Vũ thấy vẻ mặt ngây ngây ngô ngô của cô, còn đặc biệt tốt bụng giải thích nói “Bác sĩ Trần cậu nhất định là biết nha, chính là cái người cao cao, khuôn mặt giống như minh tinh nổi tiếng ấy! Tôi vẫn cảm thấy khuôn mặt anh ấy rất giống Song Seung Heon đấy, nhưng mấy y tá khác trong khoa chúng tôi nói anh ấy trông có vẻ giống Hyun Bin hơn…”1Những câu sau đó, Dư Điền Điền một chữ cũng nghe không lọt tai .Cô cười ha ha, lặng lẽ nghĩ lại dáng vẻ bác sĩ Trần, theo bản năng muốn nhìn xem anh trông giống Song Seung Heon nhiều hơn hay là Hyun Bin nhiều hơn, nhưng là nghĩ tới nghĩ lui trong đầu chỉ xuất hiện hình ảnh một đống phân…Vì thế cô biết điều ngừng ngay đề tài này, nên đành phải dùng câu “Sáng sớm hôm nay cậu ăn bánh bao sao? Trong kẽ răng có mắc một chút thịt kìa” để đổi hướng đề tài câu Tiểu Vũ tương đối ngây thơ, lập tức bị cô làm cho sợ hãi, cầm chiếc gương mang theo bên mình ra nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ nói “Không có ! Sáng sớm hôm nay mình không ăn bánh bao, trong răng cũng không bị mắc thứ gì mà…”Dư Điền Điền lập tức vô tội dụi dụi mắt, “Là mình bị hoa mắt sao?”…Hội nghị đúng như cô nghĩ vô cùng nhàm chán, trừ bỏ câu nói mở đầu của người khai mạc “Mọi người buổi sáng tốt lành,chúng tôi rất vinh dự được đón chào các bạn mỗi năm một lần …”, còn lại một chữ Dư Điền Điền cũng nghe không lọt Tiểu Vũ ngược lại dường như rất hăng hái hết nhìn đông lại tới nhìn tây nửa ngày, lôi kéo cánh tay của cô hưng phấn nói “Này này, mau nhìn hàng thứ nhất đi! Bác sĩ Trần ngồi giữa hàng ghế thứ nhất kìa!”Dư Điền Điền bị ép nhìn về phía Trần Thước đang tây trang màu xám, sau gáy đen như mực… Đây chính là những thứ cô có thể nhìn Tiểu Vũ thở dài, hâm mộ nói “Bác sĩ Trần thật đẹp trai! Bình thường đã đẹp trai lắm rồi, hôm nay mặc tây trang đi giày da lại càng đẹp trai hơn nhiều!”Dư Điền Điền đầu đầy vạch đen dụi dụi này là cô thật sự bị hoa mắt sao? Năm người ngồi hàng đầu kia đều mặc tây trang, sau gáy đều đen như mực nhìn không ra ai với ai, suýt nữa cô còn cho rằng đó là năm anh em sinh đôi, Dịch Tiểu Vũ sao có thể cho ra kết luận Trần Thước vô cùng đẹp trai được ?Suốt một ngày đầu tiên, Trần Thước cũng không lên đài giảng Điền Điền nhàm chán chơi cả một ngày, vừa kết thúc liền kéo thân thể mệt mỏi vô cùng ra khỏi hội trường, thời điểm đứng chờ tại trạm xe bus, một chiếc xe ô tô màu đen sáng loáng đỗ lại trước mặt kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một người mặc tây trang ngồi tại ghế điều sĩ Trần lộ ra một nụ cười trắng sáng, dịu dàng nhìn cô, “A, đây không phải là y tá Dư sao?”Mặt cô tối lại, không biết mình nên chào hỏi anh ta hay cho anh ta cái liếc mắt khinh thường, cuối cùng cô nhếch miệng cho có lệ, thay vì nói đây là cười, còn không bằng nói là vẻ mặt bị co Thước tiếp tục dịu dàng nói với cô “Y tá Dư là tới nghe toạ đàm sao? Cũng đúng, cô tốt nghiệp y tá tại Lam Tường nên quả thật kỹ thuật cần phải khá hơn, chỉ sợ thời gian một tháng quá ngắn, đối với cô mà nói còn xa lắm, không đủ thỏa mãn nhu cầu với chỉ số thông minh của cô đâu!”Dư Điền Điền tức giận mà không biết nói sao, đành ngọt ngào cười lại với anh “Đúng vậy, hôm nay tôi tới họp! Gặp bác sĩ Trần ở đây thật sự là rất trùng hợp đấy! A, bác sĩ Trần hôm nay anh ăn mặc giống như bảo vệ vậy, là đặc biệt đến bảo vệ cho hội trường sao?”Chỉ là thoáng dừng lại nửa giây, cô liền quét mắt nhìn Trần Thước từ trên xuống dưới, gật đầu nói “Dáng vẻ hung hãn khuôn mặt ác thần đáng ghét này, quả thật có thể tạo công hiệu bảo vệ khá tốt đấy!”Vừa quay đầu cô liền nhìn thấy xe bus đang nghênh ngang đi tới, quả thật là trời cũng giúp ta! Dư Điền Điền hưng phấn quá mức đi về phía xe bus, còn không quên hướng Trần Thước vẫy vẫy tay “Bác sĩ Trần hẹn gặp lại! Anh đã vất vả giữ cổng cả ngày rồi, mau về nhà nghỉ ngơi một chút đi!”Trần Thước chưa kịp đáp lời, liền nhìn thấy cô gái kia nhanh như thỏ nhảy tót lên âm trầm mà ngồi trong xe nhìn xe bus chở Dư Điền Điền nghênh ngang mà đi, nheo mắt cười, “Ngày mai gặp, y tá Dư.”Từng câu từng chữ nói ra mà nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa không có chút ý tốt Điền Điền vừa ngồi trên xe bus vừa lẩm nhẩm hát,lúc này tâm trạng cô đạt tốt nhất trong cả ngày hôm nay, nhưng cô không biết dù lần này cô chiếm thế thượng phong nhưng khi kết thúc trận đấu khẩu này cô sẽ bị anh hạ đo ván ra sao?Có điều, đó cũng là chuyện của ngày mai.
truyen chuyen do em quyet dinh