trung khuyển bị bệnh dại

- Bị ngứa tai, thường gãi và cào cấu liên tục ở vùng tai, đầu quanh tai - Có mùi hôi và tanh ở tai của Poodle - Tai có chảy dịch mủ và có thể có máu - Phần vành tai, ống tai bị sưng tấy, đỏ rát - Thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, nằm thu mình trong ổ, không chịu vận động - Vật nuôi thay đổi tính cách, dễ cáu gắt và hung dữ. Hán việt: Liêu đáo nhất chỉ hại tu trung khuyển. Tác giả: Cú Hào Thủy Tinh. Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, 1v1. Nhân vật chính: Chu Lãng x Tống Ý Dung. Thuộc tính: Nông dân trung khuyển công x chán Tổng đề cử Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras. Đã có 6 người đánh giá / Tổng đề cử. 5.00. Giới thiệu. Mục Lục. Nghe Audio Kiếm Điểm. Edit: Chanh Muối. Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, tâm lý học, ngược tâm, mặt dày vô sỉ cảnh sát công x ngạo kiều biệt nữu Bệnh viêm đại tràng co thắt gây ra những cơn đau quặn thắt ở vùng bụng, chướng hơi, phân có lẫn chất nhầy. Cơn đau bụng sẽ giảm khi đi trung tiện, tăng lên khi táo bón. Người bệnh có thể đau sau khi ăn, khi ăn no, đau sau khi ăn một số thức ăn lạ, thức ăn chua, cay (v ì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, Hope you are enjoying and staying safe for your Tết Trung Thu celebrations, see below for one that VAR will be tabling on Saturday, September 18th. phòng COVID-19 khi đến lượt và tiếp tục đeo khẩu trang nơi không gian kín để ngăn ngừa nhiễm bệnh materi ipa kelas 4 sd kurikulum 2013 pdf. Reads 411Votes 7Parts 3Time 26h 28mOngoing, First published Apr 15, 2016Couple Si hán trung khuyển công x Ôn nhu tự chủ thụ Văn án Thiên Vương siêu sao trùng sinh thành tiểu minh tinh, phát hiện trước kia tổng là quỳ liếm chính mình cái kia trung khuyển cư nhiên biến thân thành muốn lộng tử chính mình bá đạo tổng tài Đương nhiên vẫn là thực trung khuyển lạp ~ đây là một bài ngọt sủng văn! Lại danh 《 đây là một bài bá đạo tổng tài sủng nịch trùng sinh văn 》《 trùng sinh chi tổng tài rất sủng ta 》 Nội dung nhãn hiệu trùng sinh thiên chi kiêu tử ngọt văn showbiz Tìm tòi mấu chốt tự nhân vật chính Lục Quân Càn Lục Lăng Hằng , Thẩm Bác Diễn ┃ phối hợp diễn ┃ cái khác – Anh giai à, em bị bệnh tim chứ không bị liệt dương!Lục Lăng Hằng thở dài, anh cực kỳ không muốn cãi nhau với Thẩm Bác Diễn, dây vào Thẩm Bác Diễn mà nói không có một chút lợi lộc nào cho anh, huống hồ anh cũng không thể phủ nhận kiếp trước quan hệ của anh và Thẩm Bác Diễn rất Thẩm Bác Diễn lại không chịu buông tha đề tài này “Rốt cuộc Quân Càn đã nói gì với cậu? Cậu ấy nói tôi gây áp lực cho cậu ấy? Vì sao?”Đúng lúc này Lục Quân Càn thấy dạ dày mình có chút đau. Anh nhìn đồng hồ, giờ đã là hai giờ chiều, anh còn chưa ăn trưa. Gần đây để rèn luyện vóc dáng, mỗi ngày anh đều đi tập thể hình, cho nên cần bổ sung dinh dưỡng. Anh dời trọng tâm câu chuyện, hỏi “Thẩm tổng đã ăn cơm chưa?”Thẩm Bác Diễn lắc đầu “Chưa.”Lục Lăng Hằng cứ tưởng hắn đưa mình về sẽ có đồ ăn, ai ngờ trong nhà không có người làm, hóa ra hắn ta chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về để cất di vật. Lục Lăng Hằng nói “Chúng ta đi tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói chuyện đi.”Thẩm Bác Diễn thờ ơ “Tôi ăn không vào.”Lục Lăng Hằng khóc không ra nước mắt. Anh giai ơi anh ăn không vào nhưng người khác thì sắp chết đói rồi đây này! Trước đây cái người ngày nào cũng lẽo đẽo bám sau mông đưa đồ tẩm bổ chẳng lẽ không phải anh giai sao?! Sao phân biệt đối xử trắng trợn vầy!!!Cũng may mà Thẩm Bác Diễn thấy Lục Lăng Hằng buồn rầu ấm ức không muốn nói chuyện tiếp, cuối cùng cũng nhặt được lương tâm chó tha, đứng lên nói “Đi thôi.”Thẩm Bác Diễn đưa Lục Lăng Hằng tới một nhà hàng gần đó. Lục Lăng Hằng vội gọi hai phần cơm đơn giản, thúc giục “Làm nhanh lên một chút.” Bụng anh đói sắp dán vào lưng rồi!“Anh họ cậu… giận tôi vì tôi không cho cậu ấy diễn cảnh giường chiếu thăng hoa kia có phải không?” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn lên tiếng.“À..” Lục Lăng Hằng giật mình, dọc đường đi Thẩm Bác Diễn âm trầm u ám, hóa ra là đang suy nghĩ lời mình vừa nói. Cậu cẩn thận nói, “Đúng là anh tôi rất không vui vì anh tự ý thay đổi kịch bản.”Thẩm Bác Diễn cau mũi một cái, không phục ngụy biện “Cũng không thể trách tôi, là tại tim Quân Càn không tốt, cần cấm dục.”Lục Lăng Hằng “………” Anh giai à, em bị bệnh tim chứ không bị liệt dương! Hơn nữa chỉ là diễn kịch thôi mà!Anh còn nhớ rõ trước đây mình bị dính vào tin đồn, Thẩm Bác Diễn cứ lên cơn thần kinh không ngừng hỏi anh thật hay giả, qua vài lần anh bị hỏi đến mất kiên nhẫn, nói “Mấy tin đồn đều là giả, tôi không định yêu đương.”Không ngờ tố chất thần kinh của Thẩm Bác Diễn càng bạo phát, hỏi như pháo liên thanh “Tại sao? Để phát triển sự nghiệp à? Yêu đương gây ảnh hưởng gì tới sự nghiệp sao? Có nhiều người rất tốt mà, sao không thử một chút?”Anh dở khóc dở cười trả lời “Một phần là vì công việc, còn lý do khác là do tim tôi không tốt, không được kích động mạnh, như vậy không tốt cho cơ thể.”Lúc đó Thẩm Bác Diễn cũng không còn bộ dạng đào móc tin đồn đến thất hồn lạc phách nữa, hỏi anh “Lẽ nào cậu định một mình cả đời sao?”Anh lắc đầu “Một mình cô đơn lắm. Tôi tính sau ba lăm tuổi tìm một người thành thục hiểu chuyện, không cần yêu đương mãnh liệt, bình bình đạm đạm sống cùng nhau qua ngày.”Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn sau đó rất phong phú, cũng không biết là cao hứng hay mất hứng, hết nhe răng trợn mắt rồi lại cười khúc khích. Cũng may mà sau này Thẩm Bác Diễn không nghe mấy tin đồn của anh ăn còn chưa được dọn lên, Thẩm Bác Diễn lại hỏi “Ngoài chuyện này ra còn chuyện nào khác không?”Lục Lăng Hằng đắn đo tìm từ, nói “Thẩm tổng lúc nào cũng nhàn hạ, nhưng anh họ tôi thường phải đóng phim bộn bề công việc, Thẩm tổng hay tới thăm anh ấy, dẫn tới trong giới có vài lời đồn không hay ho về anh ấy…”Thẩm Bác Diễn mở to hai mắt nhìn, càng không phục “Cậu ấy có thể có tin đồn với người khác, sao lại không thể có tin đồn với tôi? Không phải cậu ấy vốn không quan tâm mấy tin đồn hành lang hay sao?”Lục Lăng Hằng “…….” Anh thật sự không nói nên ăn rề rà mãi chưa được mang lên, người phục vụ đưa trà nước tới, Lục Lăng Hằng uống hai chén, dạ dày cuối cùng cũng bớt đau nhức hơn. Anh giải thích “Có tin đồn với diễn viên nữ mọi người đều biết là để tạo scandal, đều là giả. Nhưng với Thẩm tổng thì…”Thẩm Bác Diễn nghe xong lại có vẻ hưng phấn “Cậu ấy vốn không để tâm mấy chuyện kia, giờ lại chú ý như vậy lẽ nào…” Nói đến đây, hắn nhớ ra Lục Quân Càn đã mất, nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa, ánh mắt nhất thời trở nên rầu rĩ.“…….” Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật “Đương nhiên chuyện anh ấy với anh cũng chỉ là hiểm lầm, như vậy không tốt cho thanh danh của anh ấy, anh ấy không hy vọng thành quả cố gắng của mình bị người khác nói… như vậy.”Thẩm Bác Diễn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ thở cùng đồ ăn cũng được bưng lên. Bụng Lục Lăng Hằng đói đến mức kêu rột rột, anh nhanh chóng cầm đũa lên bắt đầu ăn. Thẩm Bác Diễn ngồi một bên trầm mặc, bầu không khí có chút áp lực. Cảm giác áp lực nặng nề này khiến Lục Lăng Hằng ăn cũng mất ngon, anh hỏi “Anh không ăn một chút sao?”Thẩm Bác Diễn diện vô biểu tình “Ăn không vào.”Lục Lăng Hằng nhìn bộ dạng của hắn, tâm tình trở nên phức tạp. Đây không phải Thẩm Bác Diễn mà anh quen, chỉ những khi nhắc tới chuyện trước khi anh còn sống, cảm giác quen thuộc mới trở lại, trọng tâm câu chuyện vừa dừng lại, Thẩm Bác Diễn liền trở nên lạnh lùng xa cách ngàn dặm. Lẽ nào đây chính là Thẩm thiếu gia mà Tiền Duyệt than lạnh lùng phũ phàng? Rốt cuộc đâu mới là con người thật của Thẩm Bác Diễn?Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói “Nói thêm về anh họ cậu đi.” Dừng vài giây, hắn bổ sung “Tôi muốn nghe chuyện thật.” Lại dừng lại một lúc, lại nói, “Chỉ cần là về cậu ấy, chuyện gì cũng được.”Lục Lăng Hằng nghe ngữ khí của hắn, lòng không khỏi chua xót “Xem ra Thẩm tổng rất thích anh họ tôi.” Câu này của anh cũng không có ý gì khác, chỉ là bạn bè yêu quý nhau mà Bác Diễn rũ mi mắt, không phủ nước xong đã ba giờ chiều, Lục Lăng Hằng nhận được tin nhắn của Mã Du, hỏi anh đã hẹn đạo diễn mai đi thử vai chưa. Suýt chút nữa Lục Lăng Hằng quên mất chuyện này, vội vàng đứng dậy “Tôi phải đi đây, tôi còn có chút chuyện.”Thẩm Bác Diễn hỏi “Cậu đi đâu vậy?”Lục Lăng Hằng cầm túi lên “Về nhà, hôm nay tôi phải đọc xong kịch bản, mai đi thử vai.”Thẩm Bác Diễn ngồi một chỗ không nhúc nhích “Cậu ở đâu?”Lục Lăng Hằng không suy nghĩ nhiều, nói địa chỉ “Tiểu khu Tân Giang.”Thẩm Bác Diễn hơi nhíu mày “Cậu ở nhà của Quân Càn?”Lục Lăng Hằng giật thốt, nhìn chằm chằm Thẩm Bác Diễn đầy cảnh giác. Người này nói không được lợi dụng người đã khuất, hắn sẽ không đuổi anh ra khỏi căn nhà kiếp trước anh mua chứ?!Nhưng Thẩm Bác Diễn không làm vậy, hắn sờ sờ chìa khóa xe trong túi, đứng lên nói “Tôi đưa cậu về.”Lục Lăng Hằng rất muốn từ chối, ra đến cửa nhà hàng, Thẩm Bác Diễn mở cửa xe ra, ra lệnh “Lên xe đi, đừng nhiều lời.”Lục Lăng Hằng nghe ngữ khí hắn thế kia, không khỏi nghi ngờ nếu mình không nghe theo Thẩm Tiểu Cẩu sẽ lại lên cơn dại mà cắn người, anh không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn lên xe ngồi vào ghế cạnh tài Bác Diễn khởi động xe, chỉ vài giây ngắn ngủi mà xe đã chạy hơn 90km/h. Lục Lăng Hằng bị dọa sợ đến mức phải nắm lấy tay vịn trên đầu “Anh lái chậm một chút thôi.”Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn âm trầm, hiển nhiên tâm tình không tốt “Không phải cậu không có thời gian sao?”Lục Lăng Hằng biết Thẩm Bác Diễn thích đua xe, cũng từng tham gia giải đua xe nghiệp dư, nhưng trước đây mỗi lần anh ngồi xe hắn, Thẩm Bác Diễn luôn lái rất từ tốn, chưa từng phóng như bay. Giờ thì Lục Lăng Hằng có thể khẳng định, nhất định dạo này Thẩm Tiểu Cẩu uống nhầm thuốc rồi!Bởi phóng xe như bay nên lộ trình phải đi hơn một giờ mới tới chỉ mất có nửa giờ. Lục Lăng Hằng còn chưa kịp hoàn hồn, nuốt nước miếng, cười khan nói “Cảm ơn Thẩm tổng, tôi..” Bác Diễn tháo dây an toàn ra, mở cửa xe đi Lăng Hằng “?”Cầm đồ vật xuống xe, Thẩm Bác Diễn ấn mật mã mở cửa an ninh của tòa nhà “Tôi đưa cậu lên tầng.”Lục Lăng Hằng “……” Edit MuốiThể loại trọng sinh, minh tinh, hài, ngọt, .. Truyện Trung Khuyển Bị Bệnh Dại của tác giả Chung Hiểu Sinh là câu chuyện vui nhộn hài hước dành cho người đọc. Hắn là siêu sao nổi tiếng nhưng một lần tình cơ cò cơ hội trọng sinh vào trở thành minh tinh nhỏ, cơ mà…cái tên... trung khuyển luôn quỳ gối liếm chân mình kia.. thế quái nào lại trở thành tổng tài bá đạo rồi?!Nhưng chân chó vẫn hoàn chân chó thôi. Đây là câu chuyện hường bay tứ phía. – Lục thiên vương. “Nghỉ ngơi năm phút, sau đó tiếp tục quay!” Đạo diễn ngồi trước ống kính máy quay hô Quân Càn thở phào nhẹ nhõm, phờ phạc đi về phía khu nghỉ ngơi, phó đạo diễn trông thấy lập tức chạy tới cười nịnh nọt “Vất vả, vất vả rồi, cố gắng một chút, chẳng mấy mà quay xong thôi!”Một nhân viên lập tức chạy tới bên người Lục Quân Càn, chống nạnh cả giận nói “Còn quay nữa? Mấy anh xem xem giờ là mấy giờ rồi đi? Ba rưỡi sáng rồi đó! Hôm nay kết thúc ở đây thôi, không quay nữa! Sức khỏe Quân Càn sao chịu nổi!”Sắc mặt phó đạo diễn cứng đờ, lúng túng cười nói “Giờ.. còn một cảnh cuối nữa, rất ngắn thôi, nếu tranh thủ quay luôn thì chỉ năm phút là xong!” Vị đạo diễn rướn cổ lên, lướt qua nhân viên nghiệp vụ, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lục Quân Càn, “Quân Càn, cậu có thể chịu thêm một lúc nữa không? Mai phải đổi cảnh khác rồi, mấy đạo cụ này phải đổi..”Cậu nhân viên nghiệp vụ chắn ngang đường nhìn của đạo diễn, bộ dạng vô cùng hung hăng, đang muốn bắt bẻ lại, vai chợt bị vỗ nhẹ một cái. Cậu quay đầu, trông thấy Lục Quân Càn biểu tình thản nhiên đứng sau lưng mình.“Tôi sẽ cố gắng.” Lục Quân Càn nói “Tiếp tục quay đi.”Phó đạo diễn nịnh nọt nhìn anh làm động tác cổ vũ “Quân Càn cố gắng lên!”Cậu nhân viên muốn gây khó dễ người khác kia có chút bất mãn, Lục Quân Càn nhìn cậu lắc đầu “Được rồi, không phải chỉ còn một cảnh nữa thôi sao? Đừng gây khó dễ cho người ta.”Lục thiên vương đã nói vậy, cậu ta cũng không còn cách nào, nhỏ giọng thầm thì “Thẩm thiếu gia sẽ giận mất.”“Cậu nói gì cơ?” Lục Quân Càn không nghe rõ lời cậu.“Không có, không có gì.” Cậu nhân viên vội nói “Anh mau nghỉ ngơi một chút đi.”Phó đạo diễn tươi cười nhìn Lục Quân Càn quay trở lại vị trí nghỉ ngơi, thở phào nhẹ nhõm. Lục Quân Càn là một diễn viên thành công được nhiều người mến mộ, nếu không hầu hạ vị này thật tốt, bộ phim này sẽ khó mà thuận lợi quay xong được. Cũng may mà anh chàng này tuy rất nổi tiếng nhưng không bị mắc bệnh ngôi sao. Bản thân anh ấy cũng là một người rất gần gũi thân thiện, chỉ là nhóm ekip và những người thân cận bên cạnh có đôi khi bảo vệ anh quá mức. Nhưng không phải ekip là mặt trái của nghệ sĩ hay sao? Loại chuyện này cũng không hiếm lạ gì trong giới giải trí bọn họ. Không cần biết thế nào, thần tượng luôn ở vị trí số một trong lòng họ, mọi người phải có trách nhiệm bảo vệ thần tượng của Quân Càn quay lại vị trí ngồi, thợ trang điểm của anh lập tức đi lên giúp anh dặm lại lớp trang điểm. Trợ lý A khoác áo choàng giúp anh giữ ấm, trợ lý B giúp anh bóp vai, trợ lý C thì đấm chân cho anh, trợ lý D bưng tách cà phê nóng hổi mới mua về dè dè dặt dặt đưa cho Lục Quân Càn “Anh Lục, mau uống đi cho nóng!”Lục Quân Càn mệt mỏi xoa xoa mi tâm, nhận cốc cà phê đen trợ lý D đưa tới nhấp một ngụm. Anh không thích những thứ quá đắng, uống cà phê đen cũng chỉ để giúp tỉnh táo tinh thần, uống hai ngụm xong liền đưa cho trợ lý bên hơn ba rưỡi sáng mà vẫn chưa quay xong. Bởi vì sắp hết kì hạn cho thuê địa điểm quay nhưng phim vẫn chưa hoàn thành, toàn bộ đoàn làm phim phải đẩy nhanh tiến độ, đã ba ngày rồi Lục Quân Càn không ngủ đủ bốn canh Quân Càn lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn nhìn một chút xem có ai tìm anh không, vừa mở máy ra liền thấy một tin nhắn mới, là Thẩm Bác Diễn gửi tới.“Quân Càn, liệu tháng sau cậu đã xong việc chưa? Khi nào xong việc tôi mời cậu tới bãi biển riêng nghỉ ngơi.”Lục Quân Càn khinh thường bĩu môi một cái. Lại đi nghỉ, cái tên thiếu gia họ Thẩm kia ngoài ăn nhậu chơi bời ra thì trong đầu không còn gì nữa sao? Nhưng anh cũng không muốn đắc tội vị thiếu gia này, thuận tay ném điện thoại sang một Bác Diễn là một công tử ăn chơi trác táng, ỷ vào nhà có điều kiện, suốt ngày phóng túng tiệc tùng cùng bạn bè. Người như vậy, Lục Quân Càn thật sự không muốn để ý tới, nếu hắn không có một người cha biết kiếm tiền, có lẽ sẽ chẳng làm nên trò trống gì, chỉ như hạt cát nhỏ giữa sa mạc mênh mông. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Thẩm Bác Diễn lại có một ông bố có quyền có thế, dù cho hắn có bị đần đi chăng nữa thì mọi người vẫn sẽ tâng bốc hắn lên tận mây có tiền thích chơi với minh tinh, đó là loại chuyện giúp đỡ lẫn nhau, không cần biết là nam siêu sao hay nữ minh tinh, anh giúp tôi đầu tư phim ảnh, tôi sẽ giúp tập đoàn anh nổi tiếng, giúp nhau giao thiệp một chút, ai lại không muốn có một người bạn đẹp đẽ nổi tiếng chứ? Thậm chí giao dịch tửu sắc cũng chẳng còn xa lạ gì trong giới giải trí bọn Quân Càn là một diễn viên nổi tiếng được yêu quý, fan đông ngút ngàn xếp hàng dài không hết, trong khi anh chỉ mới hai tám tuổi, đúng là điển hình của tuổi nhỏ đắc trí phong bá muôn nơi’.Một ngôi sao muốn nổi tiếng thì cần có hai yếu tố, một là phải có duyên với khán giả, thứ hai là phải có hậu thuẫn. Nếu muốn có duyên với khán giả thì yếu tố tiên quyết là phải có ngoại hình, thêm một chút năng lực diễn xuất và vài tài lẻ. Theo lý mà nói, hai yếu tố này nếu thiếu một thì rất khó có thể lăn lộn nổi tiếng trong giới giải trí được, nhưng Lục Quân Càn lại là trường hợp ngoại lệ. Anh xuất thân trong một gia đình bình thường, nhưng bởi nhân duyên quá tốt, còn chưa quay xong một bộ phim thần tượng đã nổi bần bật. Từ đó một đường thăng tiến, lời mời quảng cáo và kịch bản mời đóng vai nam chính tới liên tiếp khiến anh mỗi lúc một nổi hơn. Anh mới vào nghề được vài năm nhưng chưa từng để mất một giải thưởng ảnh đế nào, dù sao với năng lực diễn xuất và địa vị anh lúc bấy giờ thì đạt giải cũng là điều xứng đáng, nhưng không phải ai cũng được như anh, nhiều năm liên tiếp giành được danh hiệu nam diễn viên được yêu thích nhất tại các lễ trao giải nổi tiếng, còn được bình chọn là gương mặt tiêu biểu có nhiều cống hiến của Quân Càn thực sự là một người rất may mắn, bởi những người không có bối cảnh như anh phải tìm hậu thuẫn chống lưng, nhưng cho tới nay, anh chưa từng bán rẻ nhan sắc mình. Anh có duyên với khán giả, nhân duyên cũng không tồi, các đại gia vừa nhìn anh đã thấy thích, hi vọng được kết giao bằng hữu cùng anh, nguyện ý dùng tiền để nâng đỡ anh, mà Thẩm Bác Diễn là một trong số đó. Hắn tốt xấu gì cũng là một quý tử nhà giàu, ấy vậy lại tận tụy ân cần với Lục Quân Càn như chó săn, cả ngày hết bỏ tiền ra mời anh du ngoạn khắp nơi lại đầu tư cho phim ảnh anh đóng. Đúng là Lục Quân Càn rất may mắn, nhưng gì thì gì anh cũng phải tự mình lăn lộn trong giới này, mà quay phim thì không thể buông món hời đến từ các nhà đầu tư, nên anh sẽ không quá để ý tới cậu quý tử nhà giàu Thẩm Bác Diễn bất học vô thuật. Với lại chẳng ai lại đi gây khó dễ cho thần tài của mình cả, nên thái độ của Lục Quân Càn với Thẩm Bác Diễn từ trước đến giờ vẫn là khéo léo, hùa theo.“Anh Lục, điện thoại anh đang rung kìa.” Trợ lý A nhắc Quân Càn cầm điện thoại lên liếc nhìn, là Thẩm Bác Diễn gọi tới. Đến giờ này rồi mà hắn ta vẫn còn chưa ngủ.. Nhưng lúc này Lục Quân Càn rất mệt, lười nghe điện thoại, vì vậy anh tắt chế độ rung rồi ném điện thoại sang một lát sau, điện báo tắt, Thẩm Bác Diễn gửi tin nhắn tới.“Còn đang quay sao? Vất vả như vậy?”“Sao đoàn làm phim gì mà keo kiệt thế? Ngày mai quay không được sao, sao có thể hành hạ người ta như này chứ! Hay là để tôi nói với bố tôi một câu, đầu tư thêm cho đoàn quay, không cần phải đẩy nhanh tiến độ như thế.”“Bận lắm sao? Vậy khi nào rảnh gọi cho tôi nha.”Lục Quân Càn liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, bật cười một tiếng. Thẩm thiếu gia đúng là có tiền lại tùy hứng. Nếu đi đầu tư cho ai cũng như vậy, chắc vốn gốc hết từ đời nào rồi. Lão Thẩm cứ nuông chiều con trai mình, sớm muộn gì cũng bị cậu quý tử làm cho táng gia bại sản mà tức chết.“Quân Càn, nghỉ ngơi ổn chưa? Nếu ổn rồi thì tiếp tục quay đi!”Đảo mắt đã được mười phút, đạo diễn bắt đầu sắp xếp chỗ đứng cho diễn Quân Càn cởi áo choàng, đang định đứng lên, đột nhiên ngực đau nhói, lại phải ngồi xuống ghế.“Anh Lục, anh sao vậy?” Đám trợ lý vội vàng đi tới, trợ lý A vội lấy trong túi ra một lọ thuốc, đưa cùng cốc nước cho Lục Quân Quân Càn nhận lấy thuốc, nhanh chóng uống cùng với nước rồi ngồi trên ghế ôm ngực thở gấp. Từ nhỏ tim anh đã không tốt, mệt nhọc quá mức tim sẽ đập nhanh sẽ bị thở gấp, bệnh này không thể chữa trị khỏi, chỉ có thể uống thuốc để tạm thời áp chế bệnh tình. Đáng lẽ ra bị bệnh thế này anh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt. Nhưng hiện tại anh đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, giới giải trí bỏ cũ lấy mới rất nhanh, đừng nghĩ anh đang đỏ như mặt trời ban trưa thì chẳng ảnh hưởng gì, chỉ cần một năm rưỡi không có tin tức, vị trí của anh đảo mắt sẽ có người soán ngôi, khán giả bạc tình chưa chắc đã nhớ tới anh. Lục Quân Càn nghĩ dù sao bệnh mình có chữa cũng không khỏi, nhân lúc trẻ tuổi kiếm tiền một chút, sau này già rồi muốn hưởng thụ thế nào thì hưởng diễn thấy bên chỗ Lục Quân Càn ầm ĩ, vội vã chạy tới xem, thấy môi Lục Quân Càn trắng bệch thì lấy làm kinh hãi “Sao vậy, tim lại đau à?” Bệnh tình của Lục Quân Càn cũng không phải bí mật gì, thậm chí còn ngược lại, trước khi hợp tác với đoàn làm phim, nhân viên của anh đã thông báo cho tất cả mọi người biết rõ, mong mọi người chiếu cố cho thân thể anh một chút. Trước đây nếu không phải vì chiếu cố cho thân thể của Lục Quân Càn, tiến độ của đoàn làm phim đã không bị trì hoãn kéo Quân Càn nghỉ ngơi một lúc, khoát khoát tay, ý bảo mình không diễn do dự nói “Chỉ còn một cảnh quay nữa thôi, cậu có thể cố gắng kiên trì thêm chút nữa không?”Lục Quân Càn cũng không muốn tiến độ đoàn làm phim bị trì hoãn thêm nữa, phí thuê địa điểm đắt vô cùng. Anh vịn ghế đứng lên “Tiếp tục quay đi.”Đạo diễn lập tức nở nụ cười cảm kích “Được, được, chúng ta quay luôn cho nhanh.”Đáng tiếc, phân cảnh này quay không được thuận lợi, nữ diễn viên diễn cùng Lục Quân Càn biết anh mới phát bệnh nên vô cùng căng thẳng, sợ mình làm Lục thiên vương không vui, nhưng cô càng căng thẳng càng diễn tệ, lời thoại quên hết cả, ngay cả đạo diễn đang muốn quay cho xong cũng không thể bỏ qua diễn viên mặt mếu muốn khóc, cúi gập người nói “Xin lỗi, xin lỗi.”Đạo diễn lúng túng không nói lời nào, chỉ nhìn Lục Quân Quân Càn thở dài, dịu dàng an ủi “Chuyện nhỏ như vậy xin lỗi làm gì, diễn viên chúng ta cứ diễn sai là lại khom lưng khụy gối như vậy thì không phải là hành hạ lưng eo quá sao? Được rồi, đừng tự trách mình nữa, tiếp tục nào.”Nữ diễn viên nghe được câu nói đùa của anh, cảm kích nhìn anh một cái, nhanh chóng ôn lại lời kịch hai lần rồi tiếp tục thứ hai quay, Lục Quân Càn bắt đầu đổ mồ hôi. Không biết vì sao, mọi khi uống thuốc xong anh thường mệt rã rời, nhưng hôm nay thì lại hưng phấn quá độ, hưng phấn đến mức cảm thấy mình có thể quay được cả ngày trời. Cảm giác hưng phấn này rất có ảnh hưởng tới chứng tim đập nhanh của anh, đến ngón tay cũng không tự chủ được, theo nhịp tim đập gấp gáp mà co Quân Càn biết lần này phát bệnh tương đối nghiêm trọng, nhưng nghĩ quay xong có thể lập tức đi về nhà ngủ nên anh vẫn cắn răng chịu đựng. Lần thứ hai quay thật ra cũng không có gì đáng kể, chỉ là hiệu quả chỉ tạm chấp nhận được, Lục Quân Càn cũng biết trạng thái hiện giờ của mình không diễn thấy sắc mặt Lục Quân Càn không ổn, tuy có chút không hài lòng, nhưng thực sự không dám quay tiếp, rầu rĩ nói “Hay là.. hôm nay tạm dừng ở đây?”Lục Quân Càn dở khóc dở cười. Một người làm đạo diễn, rõ ràng không hài lòng lắm, nhưng lại không có can đảm nói quay lại thì làm nên trò trống gì? Anh quay đầu nhìn nhóm nhân viên của mình đều đang nhìn chòng chọc về phía đạo diễn, khó trách đạo diễn lại ngập ngừng như vậy. Anh thở dài, xoa xoa lồng ngực mình, xốc tinh thần nói “Thêm một lần nữa đi.”Đạo diễn lập tức tươi cười rạng rỡ “Được, vậy một lần nữa đi.”May mà đến lần thứ ba thì họ thuận lợi quay xong, Lục Quân Càn cũng khá hài lòng, vậy nên đạo diễn nhanh chóng kết thúc công việc, cho Lục Quân Càn về nghỉ trở về khách sạn, Lục Quân Càn không thay quần áo mà mệt mỏi ngã xuống giường. Trợ lý giúp anh cởi quần áo, lấy khăn mặt đã thấm nước nóng giúp anh lau mặt, để anh nhanh chóng nghỉ Lục Quân Càn không ngủ được. Tim anh đập mỗi lúc một nhanh, cứ tưởng nằm xuống sẽ ngủ được ngay, nhưng càng nằm lòng càng khó chịu, hô hấp cũng ngày một khó xong! Lần này phát bệnh nghiêm trọng rồi, phải đi bệnh viện mới được!Lục Quân Càn chống mép giường muốn đi xuống, không ngờ chân vừa chạm đất đã quỵ xuống, đến khí lực để đứng lên cũng không có. Anh chỉ có thể vươn tay tìm đến điện thoại đặt ở đầu giường, tay run run như bị chứng Parkinson, vất vả chạm tới điện thoại rồi lại không có khí lực cầm lên!“Cộp!”Điện thoại rơi xuống mặt Quân Càn thở gấp, đường nhìn trở nên mơ hồ, anh cố dốc lực vươn tay, ngón tay ấn xuống di động, cảm biến vân tay giúp mở khóa màn hình, anh run rẩy ấn trên màn hình vài cái, cũng không rõ mình đang ấn cái Lục Quân Càn bỗng tối sầm lại, hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh. Chương 4 – Người đại diện. Tuy Thẩm thiếu gia lên cơn’ không ai giải thích được trong lễ truy điệu khiến mọi người nhốn nháo một chút, nhưng hắn đi rồi, lễ truy điệu lại tiếp tục tiến hành. Khoảng hai giờ sau, lễ truy điệu kết thúc trong tiếng khóc than của mọi người. Lục Quân Càn ngồi một chỗ, nhìn mọi người lục tục ra về, Mã Du cúi đầu lau nước mắt đi qua trước mặt anh. Mã Du là người đại diện trước đây của anh, cũng là tổng giám trong công ty giải trí anh làm việc, trong công việc, có thể nói anh ấy là người đại diện rất giỏi và có tiếng. Lục Quân Càn đã hợp tác cùng anh sáu năm. Lúc Lục Quân Càn mới vào công ty, Mã Du cũng chân ướt chân ráo vào nghề, sắp xếp lên lịch trình cho Lục Quân Càn nhiều dần dần cũng quen với công việc, hai người họ có thể gọi là cùng nhau trưởng thành, Lục Quân Càn là viên ngọc sáng mà Mã Du dày công mài dũa thành công. Phải biết là những nghệ sĩ, nhất là những ngôi sao tên tuổi hàng đầu không chỉ có một người đại diện, thông thường phải có cả một ekip chuyên nghiệp để PR hình ảnh, tên tuổi, Mã Du ngồi ghế tổng giám, rất nhiều nghệ sĩ trên danh nghĩa là dưới tay anh, nhưng anh đều giao cho ekip xử lý, nhưng Lục Quân Càn thì hầu như đều do một tay anh lo liệu, chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu quan hệ hai người tốt thế nào. Mã Du là một người sống tương đối tình cảm, có lẽ chuyện này có liên quan tới việc anh ấy là gay, trong giới giải trí có không ít người là gay. Lúc lễ truy điệu diễn ra, Mã Du là người khóc thương tâm nhất, khóc đến thiếu chút nữa ngất đi, lúc lên dâng hoa cũng phải có người đỡ xuống. Giữa anh và Lục Quân Càn không chỉ có quan hệ người đại diện và nghệ sĩ, hai người còn là bạn bè tốt của nhau, thầy tốt bạn hiền cũng chỉ đến thế này. Lục Quân Càn trông thấy Mã Du thương tâm đến nỗi này, mũi chua xót, không kìm được mà chạy đuổi theo “Lão Du!” Mã Du dừng bước lại, vội quay đầu, không thể tin nhìn Lục Lăng Hằng đăm đăm “Lục… Lăng Hằng? Cậu gọi tôi sao?” Lúc này Lục Quân Càn mới ý thức được mình lỡ lời. Mã Du cũng không lớn tuổi, năm nay mới ba mươi lăm, trong số những người đại diện nổi tiếng, có thể nói Mã Du vẫn còn khá trẻ tuổi. Quan hệ của anh với Lục Quân Càn không tồi, cho nên bình thường Lục Quân Càn thường hay gọi anh bằng nick name “Lão Du” này, nhưng những người khác thì không dám gọi anh như vậy, ngay cả ông chủ cũng gọi anh là Mã tổng giám. Lục Quân Càn lúng túng nói “Xin lỗi.. em…” Mã Du lắc đầu “Không sao.” Vốn là Lục Lăng Hằng giống Lục Quân Càn tới dăm ba phần, ngay cả cách xưng hô cũng giống nhau, ban nãy Lục Lăng Hằng gọi anh như vậy, thiếu chút nữa anh nghĩ Lục Quân Càn đã trở về. Nếu quả thật như vậy thì.. thật tốt biết chừng nào. Mã Du xoay người tiếp tục đi ra ngoài, Lục Quân Càn lại chạy đuổi theo, muốn nói rồi lại thôi. Giờ anh không dám nói thẳng ra thân phận mình với người khác, cho dù là Mã Du cũng không được. Dù sao đây cũng là một chuyện không tưởng. Nhưng ông trời đã cho anh cơ hội, anh phải sống thật tốt bằng thân phận Lục Lăng Hằng này. Mã Du khó hiểu liếc mắt nhìn nhìn Lục Lăng Hằng “Còn việc gì nữa sao?” Lục Quân Càn hít sâu một hơi “Lão.. Anh Mã, anh có thể dẫn dắt em được không?” “Hử?” Mã Du sửng sốt, “Dẫn dắt cậu?” Lục Quân Càn nghiêm túc gật đầu “Vâng, dẫn dắt em, lên kế hoạch lịch trình công việc cho em.” Mã Du lại dừng bước, nhìn Lục Lăng Hằng đầy khó tin. Anh thân là tổng giám, giờ công việc chủ yếu của anh là nắm chặt đại cục và phân phối tài nguyên. Anh tự mình xử lý công việc cho Lục Quân Càn thứ nhất là vì tình nghĩa, thứ hai là bởi anh cảm thấy lo lắng khi giao Lục Quân Càn cho người khác quản lý, giống như thợ thủ công phải trao đi tác phẩm trân quý của mình vậy. Giờ đổi sang ngôi sao khác, cho dù có nổi tiếng như Nhậm Bối Minh anh cũng không hứng thú. Không biết đầu óc cái cậu Lục Lăng Hằng này bị làm sao mà lại dám đưa ra yêu cầu này? “Em.. em…” Lục Quân Càn có chút khẩn trương, chính bản thân anh cũng biết mình ra yêu cầu thế này có phần đường đột và quá phận, nhưng nếu như bên cạnh có người quen giúp đỡ, cuộc sống sau này sẽ bớt trắc trở hơn nhiều. Anh thực sự rất muốn làm diễn viên làm người nổi tiếng, ngoại trừ đóng phim ra, anh cũng không biết mình còn có thể làm được cái gì. Cho nên lần này sống lại được vào thân xác Lục Lăng Hằng, anh đã nghĩ ông trời đang muốn chỉ đường cho anh, tuy địa vị còn kém trước rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn còn ở trong giới giải trí. Mã Du có chút bực mình. Cái cậu Lục Lăng Hằng này tuy không biết tốt xấu nhưng dù sao thì cũng là em họ Lục Quân Càn, hôm nay lại là lễ truy điệu của Lục Quân Càn, ít nhiều gì anh cũng phải giữ thể diện cho cậu ta. Anh đang định mở miệng khuyên bảo mấy câu, lại nghe thấy Lục Lăng Hằng lên tiếng. “Em muốn sống thật tốt, sống tốt thay cho cả phần của anh ấy.” Lúc nói xong mấy lời này, Lục Quân Càn đột nhiên thở dài một hơi, nét mặt trầm tĩnh lại, bình tĩnh mà chăm chú, thậm chí còn mỉm cười. Mã Du ngẩn ra. Dáng vẻ này của Lục Lăng Hằng —— thực sự rất giống Lục Quân Càn! Trên người Lục Quân Càn có loại mị lực đặc biệt, ôn hòa mà kiên định, loại mị lực có thể làm cho bất cứ ai rung động, chính Mã Du cũng không biết bởi vì anh còn trẻ đã nổi tiếng nên mới dưỡng ra loại mị lực này, hay bởi vì anh có loại mị lực này nên mới có thể trở thành siêu sao. “Em biết ước mơ của anh em, anh ấy làm nghệ sĩ không phải vì đây là một nghề có thể kiếm ra tiền, anh ấy mong mình được mọi người nhớ tới mãi mãi chứ không phải nổi rồi lại chìm, anh ấy muốn tạo nên một tác phẩm nghệ thuật kinh điển. Đáng tiếc anh ấy…” Lục Quân Càn nói đến đây, ánh mắt dần ảm đạm, sau đó lại khôi phục dáng cười trên môi “Em và anh ấy có chung một ước mơ. Em hy vọng mình có thể nỗ lực cả phần của anh ấy.” Mã Du vừa ngừng khóc nay nước mắt lại cuộn trào mãnh liệt. Lục Lăng Hằng nói không sai, Lục Quân Càn từng nói cho anh nghe ước mơ của cậu ấy. Trong giới giải trí có không ít người làm nghệ sĩ chỉ vì muốn nổi danh muốn kiếm tiền, có lẽ cả về danh tiếng lẫn tiền tài Lục Quân Càn đều không thiếu, nhưng trong lòng anh còn ôm giấc mộng lớn hơn. Chỉ tiếc đó giờ anh phát triển theo con đường thần tượng, anh có thể gánh phòng vé, nhưng mấy đạo diễn theo đuổi nghệ thuật lại không biết dùng anh. Lục Quân Càn rất son, số tác phẩm anh từng diễn không ít, nhưng đó giờ các tác phẩm đều nổi vì có anh làm diễn viên chính, mà lại không có tác phẩm nào có thể khiến khán giả khắc cốt ghi tâm. Nổi tiếng thế này thật ra tương đối mơ hồ, nếu một ngày khán giả thay lòng đổi dạ cũng là chuyện bình thường. Cũng bởi nguyên nhân này nên nhiều năm nay diễn xuất của anh vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng tiến bộ được chút nào. Lục Quân Càn không muốn mình ở giới giải trí chỉ để kiếm tiền, thật ra anh cũng là một người rất hiếu thắng, anh muốn hình ảnh mình được lưu lại trong lòng người hâm mộ dù ít dù nhiều. Chỉ là anh còn chưa kịp đạt được tâm nguyện thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.. Mã Du không nín khóc được, Lục Quân Càn lấy khăn tay ra đưa cho anh. Mã Du nhận lấy khăn tay, như trút hết đau thương mà lau đôi mắt sưng đỏ, sau đó quan sát Lục Lăng Hằng một lượt, giọng khàn khàn “Cậu xem bộ dạng cậu kiểu gì thế này? Thế này mà cũng đòi muốn nỗ lực cả phần của anh trai sao? Làm người thì phải tự biết thân biết phận chứ!!!” Lục Quân Càn sửng sốt, cười khổ. Mã Du nổi tiếng ăn nói chua ngoa đanh đá như mấy em gái ế còn chưa được gả, tuy rằng bề ngoài Lục Lăng Hằng không tồi, nhưng người mới bị ngộ độc cồn thì sao khá được? Bộ dạng như quỷ này sao có thể lọt mắt Mã Du. Mã Du chống nạnh nói “Mau về nhà chỉnh đốn lại một chút! Cậu cần mấy ngày để điều chỉnh trạng thái?” “Hể?” Lục Quân Càn sửng sốt mấy giây mới kịp hoàn hồn, mừng rỡ nói “Em ngủ một ngày một đêm là được rồi.” Mã Du hừ lạnh nói “Thế cho cậu hai ngày, ngày kia tới công ty tìm tôi! —— Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn dẫn dắt cậu gì đâu, chẳng qua cậu có gan tự tiến cử, đến lúc đấy tôi xem cậu thế nào, có đủ tư cách để công ty dồn tài nguyên cho cậu không.” Làm nghề này cần phải gan dạ dám thử thách, chứ cứ nội liễm âm trầm thì không hợp làm diễn viên. Bởi Lục Lăng Hằng chủ động tiến cử mình, coi như có tiềm lực, nên Mã Du quyết định cho cậu một cơ hội. Lục Quân Càn mừng không thể kiềm chế được “Vâng ạ!” Anh cũng chưa nghĩ ngay đến chuyện phải thành công, chí ít lúc này được coi trọng thì mới có cơ hội phát triển sau này. “Mau bò về ngủ cho tôi! Ngày kia mà vẫn còn bộ dạng này thì tự biết thân biết phận lăn xa vào, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Lục Quân Càn nhìn bộ dạng chua ngoa bắt bẻ của anh, cười cười nói “Vâng, đã rõ. Cảm ơn lão.. anh Mã.” Lục Lăng Hằng đi rồi, Mã Du nhìn theo bóng lưng cậu, khẽ thở dài. Mã Du là một người rất đỗi cảm tính, có đôi khi quyết định cũng bởi xung động nhất thời, nhưng đồng thời anh cũng là một người rất kiên cường cố chấp, một khi đã quyết định thì nhất định phải làm tới cùng và làm cho thật tốt, dựa vào tính cách này mà anh mới đi được đến ngày hôm nay. Những lời Lục Lăng Hằng vừa nói thật sự khiến anh rung động, Lục Quân Càn có ước mơ chẳng lẽ anh không có? Anh cũng ôm ước mơ có thể dũa ra được một viên minh châu sáng ngời, là người đại diện của một nghệ sĩ thành công. Lục Quân Càn đột nhiên qua đời khiến anh trở tay không kịp, trong công việc cũng đột ngột mất đi mục tiêu, thậm chí trong lòng còn từng xuất hiện suy nghĩ muốn từ bỏ. Mà lời Lục Lăng Hằng vừa nói chạm đến nơi mềm mại nhất thẳm sâu trong anh, khiến lòng anh xung động. Dẫn dắt một phần của Lục Quân Càn, nỗ lực cả phần của cậu ấy sao.. Có lẽ anh cũng nên đặt một mục tiêu mới trên con đường sự nghiệp sau này!

trung khuyển bị bệnh dại